Đằng sau chiếc bóng vô hồn qua lại trong căn nhà này
là nỗi khát khao tìm về nương tựa
Nên mẹ vẫn nín thở đợi chờ trái tim con sẵn sàng hé mở,
“con đã mệt quá rồi, mẹ ơi”…
Mẹ vẫn lặng thầm dõi mắt theo từng ngày
từ những bước đầu tiên chập chững vào đời
Có lúc đưa tay ra làm dấu hiệu
nhưng con vẫn lầm lũi như kẻ mộng du mơ tìm hạnh phúc
Có lúc lên tiếng thiết tha réo gọi
nhưng con vẫn lặng thinh như hai ta chưa hề quen biết
Hai cái tôi vì đâu cứ rung lên là lạc nhịp
nên càng cố đến gần càng va đập vào nhau
Mẹ đã lùi lại và nhìn sâu vào bên trong
để thấy mình vẫn còn đó những vết thương đau
Để thấy trong cái gọi là hết mực thương yêu
lại ẩn chứa những nỗi nghi ngờ và sợ hãi
Để thấy khoảng cách giữa hai thế hệ
chỉ có thể xóa nhòa khi định kiến về nhau rụng vỡ
Tình thương nào cũng cần được thở,
nuôi dưỡng an lành trong bầu khí quyển thật xanh tươi
Nên dù con có như thế nào thì mẹ cũng cố giữ phần mình
với nụ cười luôn nở trên môi
Mỗi lời nói trao đi phải xây dựng tin yêu
hay ít nhất cũng xoa dịu niềm đau nỗi khổ
Một khi cánh tay đã đưa ra dù con có nắm hay không
vẫn ân cần thiết tha nâng đỡ
Mẹ con mình sẽ cùng nhau một lần rực rỡ –
tìm bình yên trong giông bão – được không?
Hãy cứ là chính mình, là những cú trượt ngã dài
và cả tuổi hồng nông nổi lông bông
Chẳng cần phải ngụy trang hay trình diễn làm gì
cho vết thương thêm oằn mình rỉ máu
Nhà là nơi an toàn để thoải mái khóc gào,
để bung hết bản năng còn sân si ngổ ngáo
Dám lên tiếng mở lời mới thật sự lớn khôn và độc đáo –
thấy mình rộng khắp nơi nơi
Mẹ vẫn ngồi yên đây, vững chãi như một ngọn đồi xanh
lắng nghe tiếng trẻ khóc cười
Đồng hành không hẳn là phải lao theo,
mà có khi chỉ là một bờ vai dịu dàng và ấm áp
Là ngồi xuống với nhau thật lâu, bên tách trà thơm,
trong khu vườn lặng yên nghe chim hót
Là nắm tay nhau hồn nhiên nhảy múa
để ăn mừng gian khó đã đưa ta về lại với nhau.
(Trích radio Dìu con vào đời số 05)