Tu Thiền hay tu Tịnh độ, tới chỗ cứu cánh không khác

0 Shares

Tánh giác là cái bất sanh bất diệt (Vô lượng thọ), sáng suốt trùm khắp (Vô lượng quang) mà lâu nay chúng ta lầm lẫn cho nó ở ngoài mình, nên mãi dong ruổi tìm cầu.

Tánh giác là bản chất chân thật của mỗi chúng ta, một nguồn sáng vô biên và trường tồn, luôn hiện diện và không bao giờ tàn lụi.

Hãy hình dung một viên ngọc quý ẩn sâu trong lòng đất. Viên ngọc ấy luôn tỏa sáng rực rỡ, không bị ảnh hưởng bởi thời gian hay bất kỳ điều gì khác. Nhưng do bị che lấp bởi lớp đất đá, vẻ đẹp và ánh sáng của nó không thể hiện ra bên ngoài. Cũng vậy, tánh giác của chúng ta luôn sáng ngời và vĩnh cửu, nhưng bị che mờ bởi những vọng tưởng và vô minh. Chúng ta thường lầm tưởng rằng sự giác ngộ và trí tuệ là điều gì đó xa vời, nằm ngoài tầm với, nên mãi chạy theo những tìm cầu bên ngoài mà quên đi bản chất thật sự của mình.

Tinh thần Thiền Tịnh không hai

Sự lầm lẫn này dẫn chúng ta vào con đường dong ruổi không ngừng, luôn tìm kiếm hạnh phúc và sự an lạc từ những thứ ngoại cảnh. Chúng ta chạy theo danh vọng, tiền tài, quyền lực, và những thú vui vật chất, nhưng chẳng bao giờ thấy thỏa mãn thực sự. Những điều này chỉ mang lại niềm vui tạm thời, nhưng rồi cũng tan biến, để lại sự trống rỗng và bất an.

Tu Thiền hay tu Tịnh độ, tới chỗ cứu cánh không khác, chỉ vì chúng sanh mắc kẹt trên hình thức nên thấy có sự sai biệt.

Thiền và Tịnh độ đều là những con đường dẫn đến sự giác ngộ và giải thoát, nhưng phương pháp và hình thức có thể khác nhau. Tu Thiền nhấn mạnh vào sự tỉnh thức và tĩnh lặng của tâm trí, giúp ta nhìn sâu vào bản chất của mình và nhận ra tánh giác vốn có. Tịnh độ khuyến khích sự tín ngưỡng và niềm tin vào Đức Phật A Di Đà, hướng tâm hồn về cõi Tây phương Cực Lạc, nơi tràn đầy ánh sáng và an lạc.

Dù phương pháp có khác biệt, nhưng khi đạt tới chỗ cứu cánh, cả hai con đường đều dẫn đến cùng một sự giác ngộ và giải thoát. Tánh giác bất sanh bất diệt, sáng suốt trùm khắp là chân lý tuyệt đối không thay đổi, không phụ thuộc vào hình thức tu tập. Sự khác biệt mà chúng ta thấy chỉ là do mắc kẹt vào những hình thức bề ngoài, không nhận ra rằng bản chất của mọi con đường đều là dẫn dắt chúng ta trở về với bản thể chân thật của mình.

Khi ta buông bỏ những chấp trước về hình thức, ta thấy rằng Thiền và Tịnh độ đều là những phương tiện thiện xảo, giúp chúng ta nhận ra và trở về với tánh giác bất sanh bất diệt. Sự sáng suốt trùm khắp của tánh giác không phân biệt phương pháp hay con đường, mà luôn hiện diện trong từng khoảnh khắc, từng hơi thở của cuộc sống.