Thuở xưa, có người đến thăm nhà cha vợ, thấy mọi người đang giã cớm, anh đến lén lấy một nắm cớm cho vào miệng ngậm. Người vợ đến sau, gặp chồng muốn nói chuyện cho vui, nhưng người chồng không hở môi vì miệng ngậm đầy cớm. Do thẹn với vợ, anh không chịu phun ra, cứ nín thinh.
Người vợ lấy làm lạ, không biết vì sao chồng mình không nói được, liền lấy tay sờ lên má chồng. Thấy má anh bị phồng lên, chị vào nhà, thưa với cha rằng:
-Thưa cha, chồng con mới về đến nhà, bỗng dung bị sung miệng không nói được.
Cha chị liền cho mời thầy thuốc về chữa trị.
Thầy thuốc nói:
-Bệnh này rất nặng, phải dùng dao rạch miệng mới chữa được.
Bấy giờ, thầy thuốc cầm dao rạch miệng anh, cớm từ trong miệng tuôn ra ngoài.
Lời bàn:
Mẩu chuyện này dụ cho người làm việc ác như phá tịnh giới rồi che giấu, không chịu tỏ bày sám hối, cho nên bị đọa vào địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh. Như người ngu kia chỉ vì thẹn việc nhỏ, không chịu phun cớm ra để bị thầy thuốc rạch miệng, phơi bày sự thật.