“Gia đình mình là con Phật”

0 Shares

Đối với tôi khi ấy, “là con Phật” đơn giản chỉ là việc theo mẹ đi chùa, nhìn thấy Đức Phật ngồi trang nghiêm trên bàn thờ, và chắp tay cầu nguyện dưới ánh đèn lung linh.

Mỗi buổi sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa sổ, mẹ lại dậy sớm ngồi thiền, gõ mõ tụng kinh. Tiếng mõ gõ đều đặn, âm vang nhẹ nhàng nhưng thấm sâu vào lòng tôi. Những bài kinh mẹ tụng hàng ngày đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống gia đình. Cha tôi cũng vậy, ông thường lặng lẽ ngồi bên cạnh, đôi mắt nhắm lại, miệng niệm Phật. Trong từng hơi thở của cha, từng lời kinh của mẹ, tôi cảm nhận được sự bình yên, tĩnh tại mà không nơi nào khác có được.

Dù cuộc sống có nhiều khó khăn, cha mẹ tôi vẫn luôn nhắc nhở rằng: “Mọi điều trên đời đều là vô thường, con hãy giữ tâm bình an.” Tôi nhớ những khi gia đình gặp sóng gió, khi việc làm ăn của cha không thuận lợi, hay khi bệnh tật ập đến, cha mẹ vẫn luôn bình thản đối diện với mọi việc. “Là con Phật, ta phải biết chấp nhận và chuyển hóa khổ đau,” mẹ tôi thường nói. Những lời này đã trở thành nguồn sức mạnh để tôi vượt qua những thời điểm khó khăn nhất của cuộc đời.

Ngày tháng trôi qua, tôi dần lớn lên và hiểu rằng, làm con Phật không chỉ là việc đi chùa hay tụng kinh, mà còn là cách sống, là cách đối diện với mọi khó khăn bằng lòng từ bi và trí tuệ. Trong những lúc tôi cảm thấy lạc lối, nhớ về lời mẹ, tôi lại thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, mọi lo toan dường như tan biến.

Một ngày nọ, cha tôi bệnh nặng, cả gia đình đều lo lắng. Tôi nhớ rõ cái ngày cuối cùng khi ông vẫn còn tỉnh táo, ông gọi tôi lại và nói: “Con ạ, làm con Phật, ta không sợ sinh tử. Chỉ cần tâm mình luôn hướng thiện, thì dù ở đâu, ta cũng luôn có Phật bên cạnh.” Những lời nói cuối cùng của cha đã khắc sâu vào lòng tôi, như một ngọn đèn soi sáng con đường tôi đi sau này.

Cha tôi đã ra đi trong thanh thản, không một lời than phiền, không một giọt nước mắt. Gia đình tôi vẫn tiếp tục cuộc sống, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi hiểu rằng, dù cha không còn bên cạnh, nhưng những lời dạy của ông vẫn luôn sống mãi trong tôi.

Bây giờ, tôi cũng đã trở thành cha của hai đứa con nhỏ. Mỗi buổi sáng, tôi ngồi thiền bên cạnh vợ, lặng lẽ niệm Phật. Tôi kể cho các con nghe về ông bà của chúng, về việc “gia đình mình là con Phật”. Tôi hy vọng rằng, những lời tôi nói hôm nay cũng sẽ trở thành ngọn đèn dẫn lối cho các con, giống như cách mà cha mẹ tôi đã từng làm cho tôi.

Kết thúc, tôi nhận ra rằng, làm con Phật không phải là một danh xưng, mà là cách sống, là con đường chúng tôi lựa chọn để sống với lòng từ bi, với trí tuệ, và với sự bình an trong tâm hồn. Gia đình tôi, dù qua bao nhiêu thế hệ, vẫn luôn là con Phật, vẫn luôn giữ vững niềm tin vào sự an lành và trí tuệ của Ngài.