Trang chủ Phật giáo Phật học Đến đi, sanh diệt là sự vận hành hoàn hảo của Pháp
Phật học

Đến đi, sanh diệt là sự vận hành hoàn hảo của Pháp

Chia sẻ
Đến đi, sanh diệt là sự vận hành hoàn hảo của Pháp
Chia sẻ

Còn khi ta sống ngay tánh giác thì sự đấu tranh không còn nữa vì khi tham đến ta nhận biết có tham. Sân đến ta nhận biết có sân nhưng mà ta không cần phải đấu với chúng, bất kì một cảm xúc hay một tâm hành nào đó đến mà ta không chấp với chúng, ta không đồng nhất với tâm hành đó thì tự nhiên nó đến thì nó sẽ đi. Nó tự sanh thì nó tự diệt.

Đến đi, sanh diệt là sự vận hành hoàn hảo của pháp. Chuyện của ta là ta sống ngay vị trí giác, ngay nơi con người chân thật của chính mình.

Thấy rõ mọi sự mọi vật đến đi, sinh diệt mà tâm vẫn thanh tịnh trong sáng

Nhận ra được điều này ta sẽ thấy từ giây phút này trở đi công phu của ta trở nên linh động và đơn giản hơn rất nhiều. Tu tập như vậy ta sẽ thấy rốt ráo, miên mật. Ta tu nhưng dường như không tu nhưng lại là thật tu. Tu mà không còn kẹt vào tướng tu nữa.

Thành ra trong nhà thiền cũng hay nói thế này „không sợ niệm khởi mà chỉ sợ giác chậm“. Giác chậm ở đây là ta không sống được với vị trí giác ngay nơi ta mà thôi chứ còn niệm nó khởi thì kệ nó.

Nó khởi thì cứ cho nó khởi chứ có gì đâu. Phải không? Tham sân si nó biểu hiện, ở vị trí này thì ta rõ biết tham sân si. Ta rõ biết có tham, có sân, có si nhưng ta không chạy theo, không đồng nhất thì năng lượng của tham, sân và si bắt đầu nhỏ dần.

Còn nếu mà ta chay theo tham, chạy theo sân, chạy theo si chạy theo niệm thì chúng sẽ mạnh dần lên.

Hay nói một cách khác dễ hiểu hơn là mỗi lần ta chạy theo, đồng nhất ta với niệm, cảm xúc… Có nghĩa là ta đang cho chúng thức ăn, ta đang cho nó dưỡng chất để nó lớn mạnh. Còn khi ta sống ngay cái vị trí giác của ta, ta chỉ nhận biết nó khi chúng đến, khi chúng đi mà ta không theo thì lúc đó ta đang bỏ đói chúng.

Cái gì ta còn cho nó thức ăn thì nó sẽ lớn mạnh. Mà ta không cho nó ăn thì nó sẽ ốm yếu nó gầy gộc rồi một lúc nào đó ta tạm gọi là nó sẽ “chết” đi, nó sẽ không còn nữa.

Do đó khi ta nhận ra được tánh giác ngay nơi mình mà ở ngay vị trí giác mà ta tu thì sự tu tập của ta sẽ dễ dàng rất là nhiều, sẽ dàng vô cùng.

Không những vậy sự tu tập của ta còn thảnh thơi nữa, không có tranh đấu, không vất vả. Còn nếu mà không thì cái tham đến ta phải đấu với cái tham, mà trong bất cứ một trận chiến nào thì cả hai đều là người thua cuộc hết, không có ai thắng đâu.

Còn ngay ở vị trí giác là cả hai cùng thắng. Các niệm nó đến, nó đi, nó tự sanh thì ta để cho nó tự diệt. Chuyện của nó ta trả nó về chính nó. Chuyện của ta ngay vị trí giác ta sống. Điều này chính là thuận pháp, tuỳ duyên.

Bài viết cùng chuyên mục
Niệm Định Tuệ (Theo Tỷ Khưu Nguyên Tuệ)
Phật học

Niệm Định Tuệ (Theo Tỷ Khưu Nguyên Tuệ)

Niệm – Định – Tuệ là ba yếu tố căn bản, chính...

Minh và Vô Minh: Căn Nguyên Đau Khổ và Con Đường Giải Thoát
Phật học

Minh và Vô Minh: Căn Nguyên Đau Khổ và Con Đường Giải Thoát

Văn bản “Minh và Vô Minh” trình bày một cách tiếp cận...

Đến Để Mà Thấy: Giáo Lý Phật Giáo Cốt Lõi
Phật học

Đến Để Mà Thấy: Giáo Lý Phật Giáo Cốt Lõi

Đến để mà thấy là một trong những đặc tính quan trọng...

Luân hồi tái sinh: Giải Mã Luân Hồi Tái Sinh và Giải Thoát
Phật học

Luân hồi tái sinh: Giải Mã Luân Hồi Tái Sinh và Giải Thoát

Luân hồi tái sinh là một vấn đề được đề cập trong...

Bát Chánh Đạo: Lộ trình tâm bát tà đạo và bát chánh đạo
Phật học

Bát Chánh Đạo: Lộ trình tâm bát tà đạo và bát chánh đạo

Bát Chánh Đạo (tiếng Pali: Aṭṭhaṅgika Magga, nghĩa là con đường tám...

Để không uổng phí một kiếp người
Phật học

Để không uổng phí một kiếp người

Chúng ta đi qua một kiếp người quá vất vả, đi qua...

Tiêu thụ trong chánh niệm
Phật học

Tiêu thụ trong chánh niệm

Làm thế nào để biết truyền thông nào là lành mạnh, truyền...

Nghiệp quả của gieo niềm thất vọng cho người khác
Phật học

Nghiệp quả của gieo niềm thất vọng cho người khác

Khi chọn mua cho mình một thứ gì đó, chúng ta thường...